phim danh cap hanh phuc
Hôm nay tôi như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt và giờ đang bần thần tự hỏi: Lẽ nào trước giờ tôi sai bét cả? Tôi lấy chồng được bốn năm, con gái ba tuổi, chồng tôi con thứ, trên có chị gái; tôi là con một. Hai bên gia đình kinh tế bình thường, bố mẹ đều làm nông hoặc làm đi làm công, giờ ở nhà nuôi trồng cũng gọi là có bát ăn bát để, so với ở quê thì tạm ổn.

Chồng tôi học trung cấp, đi làm xây dựng được ba năm thì mất việc dù anh vẫn bảo do hết việc công ty bố trí làm ở vị trí không thích hợp, vừa phải xa nhà vừa không có tiền. Riêng tôi nghĩ chồng a dua ham chơi lại không giỏi chuyên môn nên người ta không muốn giữ. Tôi làm công ty tư nhân của người nhà, lương ba cọc ba đồng, suốt thời kỳ thai nghén phải tiết kiệm lắm mới mua được thùng sữa, mua xong tiền gần cạn, lại ứng đợi đến kỳ lương là xoay vừa đủ một vòng. Cũng may không bị nghén ngẩm gì, mẹ con đều khỏe mạnh.

Chồng ham chơi, tôi vẫn biết thế và than thở suốt nhưng chẳng được tác dụng gì. Tôi không thể tin được mắt nhìn người của mình kém cỏi quá. Ngày trước tôi thấy anh lạc quan, sống biết điều, biết trên dưới, thế mà giờ mỗi lần nhìn vào tôi phải nén lắm mới không thở dài. Gần 30 tuổi anh cứ thích đóng vai người yêu bé nhỏ, sáng gọi mãi không dậy, ngúng nga ngúng nguẩy như thiếu nữ. Mất việc, anh bắt tôi xin cho làm công nhân cùng công ty, bảo làm tạm thôi mà bốn năm rồi không thấy đi xin việc dù nhà anh cũng có người để nhờ vả.

Tôi chịu không nổi cái nghèo, lại thêm con nhỏ, bố mẹ túng thiếu nên phải làm liều, bung ra làm kinh tế. Nghề của tôi liên quan đến tiền tỷ nhưng là tiền của người ta nên rất áp lực. Giờ tôi thu nhập khá hơn trước nhiều, mua được nhà, đủ nuôi con rồi nhưng bản thân chông chênh lắm. Tôi cần người chồng để dựa dẫm, để lúc bấn loạn nương tựa vào mà chồng lại yếu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều lúc tôi tưởng mình đang nuôi em trai trong nhà nữa. Bản chất tôi lỳ nhưng là đứa nhát và yếu đuối, tôi sợ lắm, sợ lúc không làm được thì ai nuôi con, nuôi mẹ.

Tôi tạo điều kiện cho chồng học lái xe, anh không nghe, toàn tìm cách tránh. Anh sống ảo lắm, toàn ghi nhớ những câu lúc vui vẻ người ta khen còn những câu người ta đánh giá thì cố tình lờ đi. Tôi thất vọng quá, bình thường thương chồng, toàn tìm cách bao che cho anh, tìm cách để anh không phải đi làm xa nhưng hóa ra anh toàn lừa tôi, có việc thì anh trốn tránh. Tôi nản lắm rồi, việc của tôi đã đau đầu thì chớ.

Rồi mỗi lúc cãi nhau anh lại cho rằng tôi cậy làm ra tiền rồi coi thường anh trong khi tôi đâu có ý như thế. Anh còn bảo tiền kiếm được nuôi đủ con với anh. Lương anh được 200 nghìn đồng một ngày mà anh mạnh miệng tuyên bố như thế, tôi nể anh quá. Giờ tôi nhìn chồng như nhìn thằng cu con tuổi trẻ trâu, chả còn cảm xúc gì. Làm thế nào đây các anh chị? Xin được chia sẻ. Chân thành cảm ơn.