phim loi hoi dap 1988 triệu lăng lấy từ trong áo ra một thứ, đeo lên cổ Vân Ca: "Cô đến thành Trường An, đưa vật này cho người giữ thành, có thể tìm thấy ta."

Vân Ca cúi đầu nhìn kỹ, đó là một sợi dây màu đen được tết lại, có cảm giác rất khác biệt, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng lại lộ vẻ rất khác với những thứ bình thường, trông giống như đồ trang sức của phụ nữ.

Triệu Lăng thản nhiên giải thích: "Đây là đồ trước đây mẫu thân ta làm mất một đêm, từng sợi từng sợi bện lại, dùng hết tâm ý của mình mà làm. Người muốn làm cho ta một sợi dây chuyền giữ lại làm kỷ niệm."



Vân Ca vừa nghe, vội vàng cởi ra, "Mẫu thân huynh giờ đang ở đâu? Đây là vật mẫu thân huynh làm cho huynh, tôi không thể giữ lại được. Nếu huynh sợ tôi không tìm thấy huynh, vậy cho tôi ngọc bội huynh đeo bên hông làm tín vật đi!"

Triệu Lăng giữ tay nàng lại, "Để khi gặp ta, cô trả lại ta là được, nó tuy là đối với ta rất quan trọng, nhưng có những lúc ta không muốn nhìn thấy nó. Như thể dồn ứ tới cổ, thường ép ta tới không thở nổi. Miếng ngọc bội này... " Đầu ngón tay út của Triệu Lăng đẩy nhẹ miếng ngọc bội đeo bên hông, trong lúc ánh sáng nhạt lóe ra, trên mặt miếng ngọc bội có hiện rõ một con rồng đang bay sống động như thật. "Chính ta còn thấy căm ghét nó, cô thực sự muốn đeo nó sao?"

Vân Ca nghe cũng không hiểu lời nói của Triệu Lăng, Lời Hồi Đáp 1988 nhưng nhìn trong đôi mắt thăm thẳm của Triệu Lăng có từng đợt sóng ngầm đang cuộn chảy, trong lòng Vân Ca chợt thấy chua xót, nàng không khỏi ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy sợi dây.

Vân Ca sờ sờ trên tóc mình, chỉ có mỗi búi tóc, trên cổ chỉ đeo cây sáo nhỏ dùng để gọi Tiểu Đào, Tiểu Khiêm, trên tay cũng không đeo vật gì, túi đeo bên hông cũng chỉ có mấy miếng gừng, hồ tiêu, một túi táo chua khô, cái này khẳng định không thể đem tặng người khác được... Sờ khắp từ đầu tới chân, hoàn toàn không có vật gì.

Triệu Lăng nhìn sắc mặt khẩn trương của nàng, thản nhiên nói: "Cô không cần đưa cho ta vật gì đâu."