phim co dau 8 tuoi xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng nhiên trống trải, ánh trăng không hề bị ngăn trở chiếu thẳng xuống dưới, chiếu vào đám cỏ hoang mọc ở khắp nơi, chiếu vào một tấm bia mộ.

Cảnh tượng tiêu điều như vậy làm cho Vân Ca cảm thấy trên người có chút lạnh, không nhịn được ôm cánh tay Lưu Bệnh Dĩ bên cạnh, tiến sát tới cạnh người hắn.

Lưu Bệnh Dĩ nhẹ giọng cười nói: "Có huynh đệ lừa nữ nhân tới chỗ mồ hoang, thường thường đều có thể mãn nguyện mà ôm mỹ nhân trong lòng, các nàng đều sợ người đã chết, kỳ thật nào biết đâu rằng người sống so với người chết còn đáng sợ hơn."

Lưu Bệnh Dĩ nói một câu: "Đi ra ngoài dạo một chút." lại đi tới ngôi mộ này, mà Vân Ca thì chỉ bình thản, đi theo Lưu Bệnh Dĩ tới chỗ mộ phần này.

Lưu Bệnh Dĩ đứng trước một ngôi mộ. Vân Ca chăm chú nhìn lại, đó là một ngôi mộ không được khắc chữ trên tấm bia, trên phần mộ cỏ dại mọc đầy, gần như đã bao phủ toàn bộ, tấm bia cũng bị tàn phá hết sức.

Lưu Bệnh Dĩ im lặng đứng đó một lúc lâu, vẻ mặt trang nghiêm, hoàn toàn không giống với hắn thường ngày, "Buổi sáng hôm nay muội có nghe nói chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

"Bắc thành môn quả là một trò hề"

"Ừ! Có nghe nói. Toàn bộ cửa thành Trường An đều do sự huyên náo đó mà bị phong tỏa, cho nên hôm nay muội cũng không vào thành nấu ăn được."

Nghe nói lúc sáng sớm, một nam nhân ngồi trên một chiếc xe bò vàng* tới cửa thành Bắc, tự xưng là Vệ thái tử, truyền rõ ràng công, khanh (1), tướng tới gặp. Người đó nói về các chuyện cũ của Vệ Thái tử, đối đáp trôi chảy, trách cứ rằng vốn ngôi vị Thiên Tử không phải của Lưu Phất Lăng thất đức, làm cho oan hồn ông ta không thể yên nghỉ. Làm cho mấy vạn người trong thành Trường An vây xem. Cuối cùng Kinh Triệu Doãn (2) phải dùng binh lính để giải tán mọi người, bắt được người tự xưng là Vệ Thái tử, bị Hoắc Quang thẩm tra, nam nhân đó tự nhận tội mình là phương sĩ do mê tiền, bị một người từng là xá nhân** của Vệ Thái tử ngày xưa dùng tiền bạc mua chuộc, cho nên dùng xảo ngôn mê hoặc người khác. Nam nhân đó lập tức bị chém chết nơi phố chợ nhộn nhịp, lấy đó để cảnh cáo.
*Nguyên văn là từ hoàng độc xa. Quan viên Hán triều không phải ai cũng có xe ngựa để vào cung, có người sẽ phải dùng xe bò.
**Xá nhân: người đi theo hầu.