phim nguoi vo dung cam sau đó tôi lật bừa một quyển thơ mình mang theo bên cạnh. Lúc vẽ tranh, tôi còn là một nam thanh niên ham văn học, có mấy bài thơ nhỏ từng được in trên chuyên san của trường, tôi có vẻ bị cuốn hút bởi những hồ nước, cho rằng cậu ta năm hai mươi lăm tuổi sẽ nằm trên đường ray ở Sơn Hải Quan tới thiên đường.

Lật xem tập thơ, bên trong có một bài khiến tôi chấn động:

Sau em anh sẽ không yêu ai khác. Sẽ không, không bao giờ nữa

Sau em anh sẽ an nghỉ tuổi già, yên ổn học tập một lần nữa

Một con sông chuyên sang hướng khác ở chỗ mắt cá chân em, em có biết đáp án

Ở đâu, em có biết, tất cả mọi cành hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ

Tôi bỗng ôm mặt, cảm giác đau khổ, Bảo Nhài, sau em tôi còn có thể yêu ai? Sẽ không, không bao giờ nữa.

Cho dù em không yêu tôi, cho dù tôi chỉ là người đàn ông bình thường nhất trong số những người em quen.

Tôi nhìn chính mình trong gương, ánh mắt u buồn, sắc mặt tái nhợt, đặc biệt là đôi mắt của tôi, hõm sâu vào trong, rất giống mẹ tôi. Có người nói, người nào có cặp mắt hõm sâu vào là kẻ rất si tình.

Buổi tối ở Nyingchi, tôi vẫn cảm thấy mình như bay bổng trên trời, mà tình yêu ở trong lòng thì căng phồng lên, giống như sắp trướng rồi nổ lớn, mà tôi lại không có chỗ để nói ra. Bí mật như vậy, không biết duy trì tới khi nào, yêu thầm, như một ngục giam không có kỳ hạn, tôi ngồi ở bên trong, tưởng tượng được thấy yêu tinh hoa, Bảo Nhài, hoa yêu của tôi, gương mặt quyến rũ hiện ra, cười rộ lên, mỗi một tiếng cười đều rất xinh đẹp.

Có người trời sinh ra đã có bản lĩnh gây chuyện thị phi, Bảo Nhài chính là người như vậy.

Ngày hôm sau tôi trở lại Lhasa, gọi điện thoại cho Tiểu Khoan, để cậu ấy gửi chi phiếu cho tôi. Tôi nói, tôi không có tiền mua vé.